Thứ Năm, 1 tháng 5, 2014

ĐÀI SEN TRẮNG



(Tiễn đưa cô giáo chủ nhiệm Nguyễn Ngọc Trâm về nơi an nghỉ)

Có những vì sao sáng mãi giữa bầu trời,
Có những con người sống giữa mọi tình thương
Cả lớp về đây thắp những nén hương,
Tiễn cô đi về phương trời ly biệt,
Hỡi tia nắng trên cao kia có biết
Một tấm lòng nhân hậu đã đi xa
Và ngọn gió đừng ngăn lại lòng ta
Đừng ngăn lại bao dòng thương tiếc

Phía xa vời nào ai có biết
Bữa cơm trưa, giấc ngủ lúc cô về
Rồi mỗi ngày ai chăm lo sức khỏe
Ở phương kia xa lạ với cõi đời.

Điều cô dạy chẳng phải sóng biển khơi,
Chẳng gió ngàn, không là điều huyền diệu
Điều cô dạy giản dị một tình yêu
Với quê hương giữa đời thường chân thật

Và hôm nay trong em thành nhịp đập
Trái tim con người giữa chốn nhân gian,
Bước chân em qua biết mấy gian nan
Lúc cơ cực vẫn nhớ thầy nhớ lớp.

Đứng bên cô nghẹn nghào nhiều tiếng nấc
Phút tiễn đưa đau xót những học trò
Cầu đất phật nơi mảnh đất ấm no
Đón cô về thơm đài sen trắng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét