Thứ Sáu, 9 tháng 12, 2016

ĐƯA MẸ VỀ MIỀN YÊN NGHỈ

( Viết bên linh cữu mẹ)

Con đưa mẹ về với miền yên nghỉ,
Về ngọn đồi nằm phía giải Trường sơn,
Nơi từ đó ngày xưa Ba ra trận,
Suốt một đời mẹ chỉ biết ngóng trông.

Con đưa mẹ đi, bao thương tiếc trong lòng,
Của cháu con, của những người đồng đội.
Bạn bè con cũng từ xa lặn lội,
Về nơi đây thắp một nén nhang.

Mấy hôm nay Bà con, xóm làng,
Dậy từ sớm đến ngồi đây bên mẹ.
Tiếng nghẹn lòng, tiếng thở dài khe khẽ,
Phút cuối cùng tiễn mẹ đi xa.

Con đưa mẹ đi vắng cả hiên nhà,
Nơi những chiều mẹ vẫn ngồi,vẫn đợi.
Tháng năm dài nhớ thương mong mỏi
Giờ con về mẹ lại ra đi.

Từ ngày mai trên con đường vạn lý,
Con sẽ không còn mẹ ở trên đời.
Chẳng còn được gọi tiếng mẹ ơi,
Không ngồi bên cầm bàn tay héo.

Những ngày qua mưa tuôn, lạnh lẽo,
Nhìn bao người lặn lội về thăm.
Thấy nặng lòng với điều mẹ dặn,
Khi hoạn nạn mới hiểu nghĩa yêu thương.

Con đưa mẹ đi qua những đoạn đường,
Nơi ngày trước mẹ vẫn thường ra chợ.
Lựa từng bó rau, vài con cá nhỏ,
Bát canh chua dịu mát cả trưa hè.

Con đứng lặng nhìn sâu trong mắt mẹ,
Ánh mắt yêu thương theo con suốt đường đời.
Mái tóc mẹ nhuộm màu sương khói,
Để lòng con thương mẹ chẳng bến bờ.

Con chó nhà mình mấy hôm rồi ngẩn ngơ,
Nó bỏ ăn vào nằm trong phòng mẹ.
Mấy đứa cháu vỗ đầu nhè nhẹ,
Thắt chiếc khăn tang mắt nó xa mờ.

Con đưa mẹ về nơi Ba đợi chờ,
Nơi cát bụi hồi sinh miền đất mới.
Vợ con nói đó là miền chờ đợi,
Mà lòng con khắc khoải mãi khôn nguôi.

Rót cho mẹ ly trà lần cuối,
Nước mắt lăn rơi ướt cánh tay trần.
Soạn lại bát cơm cho mẹ 1 lần
Để chút nữa thôi là ngàn trùng xa cách

Con đưa mẹ đi, cơn mưa chợt tạnh,
Có lẽ đất trời cùng một nỗi yêu thương
Ngọn gió chiều theo suốt con đường,
Cây cỏ bên đồi cùng đón mẹ về đây.

Con ngước nhìn về phía trời mây,
Như muốn tìm những tháng ngày bên mẹ.
Tìm một bàn tay vỗ về khe khẽ
Tìm một trận đòn nước mắt mẹ rơi.

Con đi qua bao chặng đường đời
Cay đắng, ngọt bùi đều mong về bên mẹ.
Dẫu bầu trời cao rộng là thế,
Cũng chẳng bằng lòng mẹ mẹ ơi.

Rồi ngày mai mẹ chẳng còn trên đời,
Dù con biết điều này rồi sẽ đến.
Mà trong con vẫn trào dâng đau nghẹn,
Mẹ đi thật rồi, con gọi Mẹ ơi.

Huế 05/12/2016
(Tiễn mẹ đi 14h ngày 05/12/16)

(Giọng ngâm NSUT Phong Thuỷ)







Lê Anh Dũng









DẬY ĐI MẸ


(Viết trong những ngày chăm sóc mẹ trong bệnh viện)

Những ngày qua quây quần bên mẹ,
Mấy anh em lặng lẽ dõi nhìn.
Những con số cứ thay đổi trên màn hình,
Để lòng con giật mình lo sợ.

Nhìn mẹ nhọc nhằn trong từng hơi thở,
Mà nỗi đau dâng nghẹn trong lòng.
Nước mắt lăn rơi và niềm hy vọng,
Có một phép màu cho mẹ khoẻ như xưa.

Dậy đi mẹ, ngoài trời đổ cơn mưa,
Đàn gà con nép bên hè run rẩy.
Chúng cũng mong mẹ trở về đây,
Để hơi ấm tràn về chỗ vắng.

Bao ngày rồi mẹ nằm im lặng,
Con mới hiểu sự sống thật mong manh.
Như trái chín lắt lẻo đầu cành,
Phút rơi rụng rồi một ngày sẽ tới.

Dậy đi mẹ, bà con ngồi bên đợi,
Nắm chặt tay xa xót phận con người.
Về bên mẹ có người đồng đội,
Nải chuối vườn nhà vượt chặng đường xa.

Bạn bè con cũng đến thăm bà,
Những nghĩa cử làm sao con trả được.
Dậy đi mẹ để cho điều mong ước,
Được một hôm lại dìu mẹ bên thềm.

Thấy nặng lòng nhìn những đứa em,
Bao đêm thức canh từng hơi thở.
Phút chập chờn gọi mẹ trong mơ,
Lúc thao thức nỗi niềm tê tái.

Vợ con nói mỗi khi tỉnh lại,
Mẹ tìm anh xao xác cả trần nhà.
Nhìn thấy con ánh mắt mẹ xót xa,
Rồi lắc đầu rơi dòng nước mắt.

Con vẫn mong phép màu là có thật,
Chẳng lẽ nào mẹ lại bỏ đi đâu.
Khi bên mẹ là tình thương con cháu,
Là tận tình các bác sỹ từng đêm.

Cuộc đời mẹ cơ cực đã thành quen,
Một nách 3 con chờ Ba qua lửa đạn.
Cả chục năm trời gặp chồng vài ba bận,
Để bây giờ lại chờ đến bên Ba.

Lời nguyện cầu trong tình thương bay xa,
Tiếng sư thầy da diết nỗi lòng.
Làm được gì để được thêm sự sống,
Dù nhỏ nhoi thôi con cũng sẽ làm.

Hãy cùng con vượt nỗi gian nan,
Biết là khó con vẫn ngồi bên đợi.
Dậy đi mẹ, mẹ có nghe con gọi,
Tiếng mẹ ơi tha thiết giữa đêm dài.

Huế 26/11/2016


(Giọng ngâm NSUT Thu Hằng)





Thứ Tư, 9 tháng 11, 2016

VỀ LẠI DUNEDIN



Về lại Dunedin,(1)
Nơi lòng mình thương nhớ.
Tháng năm và cách trở,
Dòng đời nhiều ngổn ngang.


Bâng khuâng giữa nắng vàng,
Sân trường nay yên lặng.
Bạn bè giờ xa vắng,
Thầy cô giờ nơi đâu.


VÙNG NGOẠI Ô

(Tặng vợ và kính tặng các anh QCLN, các anh chị, các bạn đã từng ở Ivanchievka, ở vùng ngoại ô, đã từng học tập, công tác tại nước Nga)

Mùa hạ về, Maxcova ơi nhớ lắm,
Vùng ngoại ô, nơi mây trắng nghiêng mình.
Hàng bạch dương theo ngọn gió rung rinh,
Con đường nhỏ lung linh sắc nắng.


Cỏ bên đường hồi sinh sau vắng lặng,
Giá băng tan sức sống mọc lên rồi.
Tiếng chim vui náo nức cả khoảng trời,
Gió đùa nhẹ bên ngọn đồi ca hát.


10 C XUỐNG THẤP


Ta đã từng lên cao (1),
Nào cùng nhau hãy 1 lần xuống thấp (2).
Để thấy mình còn lắm điều, nhiều tật,
Để soi mình khi người đời chê mà đừng giận, đừng hờn.
Hãy lắng nghe mà đừng bất chấp để hiểu thêm lẽ đời.
Để biết khen nhau chưa phải điều tốt nhất
Để thấy đôi lúc ngu ngu mà lại là điều chân thật.
Nói thì dễ mà làm thật khó khăn.
Nào đừng băn khoăn.
Hãy nghiêng mình giữa chốn mênh mang,
Theo những bầy ong lang thang trên cánh đồng tìm mật.
Mặt trời ở trên cao
Gió thì thào những câu chuyện ngày xưa...

Có 1 lớp 10 C như thế
Bắt đầu là nàng Xuân, năm ấy từ miền Bắc xa xôi, cô gái Hà nội lên với bản làng, có anh thợ bắn theo nàng, nhưng Xuân vội vàng theo ông Thầy về Bắc, mẹ già thắc mắc: thợ nói bắn được không thế? 
Hoa Mai xinh xắn mỏi mòn giấu mình lặng lẽ, đêm về hát khẽ, khúc hát của nàng tiên cá làm say đắm những con thuyền nơi xa (3).
Chàng Nhàn đã có vài cô vợ nhưng vẫn thích tăng gia. Ngày chờ tới lượt các bà kêu la (4) , Nhàn ta ngủ khướt. Chiều chiều phe phẩy mấy con “đề” nhìn bọn chơi chứng khoán bằng nửa con ngươi vừa đi vừa cười: Các chú còn theo anh khướt.
Nàng Tài thôi dạy, thôi luôn cả nghề buôn chuối, ngán cảnh chồng chung, dửng dưng nhìn bầy vợ lẽ tranh quả Chuối mềm.
Đức kều chở bạn vượt đèn đỏ, bị công an giữ xe đành than rằng đang chở bạn gái đi khám thai (5). Chú công an tha ngay còn ghé tai: Cụ ăn gì mà tuổi 60 sức vẫn còn dai
Thu Hoà chợt sờ bụng cười mãi, tưởng kiến đốt bên trong mà Đức chẳng dám gãi. 
Ngọc Thu theo thằng bảo hiểm cả ngày mê mải, tối nằm mơ nắm tay cháu ngoại mời mua bảo hiểm.
Văn Minh ldù không châm biếm, dù treo cờ đoàn ngược vẫn cho hát quốc ca, lại có vài phép biến, đi mây về gió nhưng đi hay kèm vợ hỏi có tích sự gì đâu.
Chẳng bì cho Việt Thạch luôn ẩn mình tủm tỉm nơi sâu, dõi theo từng tần số, thấy tiện đâu thì thả câu buông lưới.
Nguyễn Hữu Nhường nửa đêm vợ giận, tức mình tỉnh dậy ra sân bóp bụng gà.
Huyền nhung theo chồng về Miền tây làm bà, ngày ngày bán gas lúc bán nhiều rung đùi sập phản, vừa đau vừa cằn nhằn mới tám chục cân cớ sao phản gãy. Thằng cháu cho hay bà làm cộng hưởng, Nhung gõ vào đầu cháu 1 chưởng, hưởng cái ông nội mày.
Thanh Bồng dù hát hay, nhưng bị chê là phí của giời, bị trách là ngu vì bên Hoa mai ngời sắc mà lực bất tòng tâm, chỉ còn lắc lắc cho vui.
Hoài Nam nhìn ảnh mình bên vợ con nửa cười nửa than: sao có thằng đến giờ vẫn còn chưa chịu bỏ bú.
Đồng Minh phóng xe máy vù vù giữa trưa hè chẳng sợ gì bố con thằng đen (6) .
Sỹ nội dẫn ban chấp hành chi đoàn giới thiệu bạn gái, chả may quần bạn gái bị thủng Sỹ nội lúng túng: Thật là dại. 
Hồng Thắm mặc đô giật đô lên bên xứ người xa ngái, ngủ mơ vẫn cãi, chả chịu nhường ai. 
Thanh Hương ghét cái thời khờ dại nghe cháu hỏi mẹ: Ngực là gì? Mẹ trả lời ngực là bong bóng để khi chết họ bay lên trời. Thế rồi một hôm cháu hớt hả: mẹ ơi gì sắp chết, bong bóng lòi ra, bố đang cố bóp cho nhỏ lại.
Thọ Hùng làm ngân hàng to, bỗng được Ngân hàng SEX và VIAGRA (7) mời mà chân đập tay run không biết là sướng hay sợ.
Tấn làm hiệu phó trường công an tính cách hiên ngang hễ thấy côn đồ đầu gấu là chửi, nhưng thích chửi thầm.
Chị Tuyết thì lủi luôn khi thấy bóng mình dài gấp rưỡi bọn con trai.
Thị Thay thở dài vay tiền mua Bảo hiểm chẳng biết có còn tiền đong gạo cho con
Dung tuổi gần sáu chục nhưng vẫn còn son, thích ngủ chung với con, để chồng cả đêm tập làm đặc công nhưng chả ăn thua cả cha và con đều đói.
Nghĩa Lãm trốn học chui tường như vua thành Troy, dẫu chẳng để lại uy danh thiên hạ cũng để lại tên tuổi trong sổ đầu bài của Hoa Mai. Há chẳng anh hùng hay sao?
Dù tốn chồng nàng Cúc vẫn thanh tao cứ sòn sòn vài năm dăm đứa, khả năng vẫn còn thêm dăm ba đứa nhưng nhìn thằng chồng còm cõi nên đành không nỡ. 
Thằng Hiếu sáng dậy vươn vai, tưởng mình là Phù đổng nhảy từ tầng 2 xuống, tí gãy chân tỉnh lại thấy mình vẫn là thằng Hiếu, tự chửi mình ngu.
Trong Hiền xa rồi quân ngũ mỗi lần muốn đi chơi, khoác quân phục cho oai ra ngoài lại cởi.
Thanh Huyền bỏ đồng bằng lên rừng tìm củi nào ngờ củi núi chẳng to, đêm mơ làm tướng thích cầm Cờ đuổi giặc.
Cao Liên ăn uống phó mặc, thân thể phát phì, mỗi lần soi gương đều hỏi: Gương kia ngự ở trên trần, làm gì cho ta gọn lại... thấy gương nín lặng, bực mình liên đá thúng đụng nia, đồ gương bậy gương đui.
Thanh thưởng theo từng đám ma đám cưới, Các bác chết nhiều em vui đáo để, đàn sáo em theo, giọng nào cũng ngọt.
Chẳng vào trung ương, xa rồi hội họp, nhường ghế bí thư, Loan về quê chồng xa nắc xa nơ, nhớ quê mẹ đến lôn lao, thấy mẹ chồng mà ngại.  
Thằng Đoài thấy ông cậu về tết đeo xà cột rất oai, nên bỏ học theo làm trưởng tàu để được đeo xà cột.
Thằng Trung mời bạn ăn cơm trưa, thấy 2 mẹ con có niêu cơm nhỏ bạn đành nói ăn rồi mà bụng đói rối bời như Trần Quốc Toản trên bến Bình Than. Dù tay chả bóp nát quả cam mà miệng cũng nghiến nát vài quả mận non để ruột gan cuồn cuộn sóng trào, lại thêm mấy hớp chè thái mà trời cao nghiêng ngả. Than ôi đói thì nói thật để được ăn lại làm cao sỹ diện làm chi cho cực thân.
Thằng Toản, thằng Tuấn lặn 1 hơi, chắc là ngạt hơi nên phải nổi lên, hoá ra Toản sửa tàu ngầm, Tuấn ngồi bơm xe, nhưng chăm cha mẹ thì nghề bơm xe có ích hơn nghề tàu lặn. 
Con đường đi tìm Quang Cương sâu nặng như tướng mắt chột chân què (8) truy tìm kho báu giữa chốn biển khơi. May mà ngành Bảo hiểm chưa bể nợ nên ông trời còn cho gặp được nó.
Thằng Thắm nhà ở Gốc găng, đi học trêu chó bị chó đuổi cắn thủng đít quần. Nghe tin nó chết nhăn răng liệu có còn sợ chó. 
mà chẳng mang nổi trái mù u về. 
Anh Lý doạ mổ mấy lần thiếu tiền đành huy động vốn, mong là thằng đề thằng đóm thuong nó mà tránh xa. 
Bắc chăm mẹ chồng nên còng lưng cho phải đạo, mẹ chồng vừa chết Bắc cố đứng thẳng lưng tay vung cán chổi, Cháu nội ngây thơ: Ơ Bà là phù thuỷ tập bay?(9). Bắc vụt ngay cán chổi vào đầu cháu.
Chàng Toán chán lái xe tăng sau thời chống Tàu, sau bỏ về gác ghi nhưng xa lâu rồi nên giờ tao đếch biết.
Chán đời lính biên phòng xa nhà biền biệt, Tiêu về làm bảo vệ, đôi lúc bắt được kẻ gian tịch thu hết đồ và đòi tống giam. Thấy kẻ trộm than: Em trộm nhà máy, bác lấy của em mình là đồng nghiệp mà lòng Tiêu đầy tức giận.
Anh Quyền chẳng bận quyền cao chức tước yêu nghề rượu lậu muôn năm cho dù là quan mày cũng cần tao khi nhậu. Ngày ngày mang bã đậu dẫn lợn vào chuồng ầm ầm như đàn voi của Nguyễn Huệ phá trận Đống đa. Âu nào kém sự anh hùng.
Hải xịt chắc ăn độn khoai, đứng ở đâu cũng xịt, mấy thằng doạ khâu lỗ đít nó cười nhăn răng.
Hoà Nghi những lúc giận chồng chả thèm nói năng, mong có phép màu đưa trái đất trở về kỷ jura (10) cho khủng long ăn thịt hết đàn ông để đàn bà trị vì thế giới, nhưng tối thiếu chồng lại ghét khủng long và nhường ngôi lại.
Bình Mục được sánh hàng Tướng, soái. Dù chẳng như Tôn Kiên (11) đất rộng binh nhiều cũng án ngữ cả một triền Thanh tước quản bao bãi tha ma.
Dẫu chẳng vươn tới chín vì sao, Đặng Quốc Giang luôn nâng cao thể trọng, hơn 100 cân rồi mà đời chẳng chê con nục con măng (12) hay con chồn con chép, con nào có rượu là cứ sương sương.
Tú còi biệt danh là Tú mỡ, khi có rượu thì mỡ cũng như xương, đến khi sương sương nó hát cải lương mỡ hay xương cũng kệ. 
Phúc có cái tai ễnh ương ghét mấy thằng nói khẽ (13), thằng nào nói nhẹ Phúc đếch quan tâm.
Lớp trưởng Thanh Hà, đỗ thủ khoa của khoá, thế mà có lúc hâm hâm, mùa hoa cải lại muốn tặng Hoa Mai mùa buoi và cố tình quên dấu, chắc sợ buoi dính sơn Dại bàng nên Hoa Mai chưa thích?
Tiến Hùng, ngược dòng Styx (14) về với nhân gian thấy cảnh đẹp muôn vàn nên làm thơ chẳng cần vần cần điệu mà đời vẫn vui như tết.
Hạ Thành Lân rơi từ mái nhà lắc mãi chả ngo ngoe nhờ em Chi đi qua là tỉnh dậy. 
Xuân Thu khi đêm về được chồng gẩy đàn khe khẽ mới thấy đời sung sướng làm sao, quên cả gãy chân, khi nắng lên trách đời chưa đã ngứa.
Bùi Thuý Hội mang giọng ngáy ra khoe,
Mà Nguyên Tín nâng chén rượu chẳng hề để ý, cũng thật đáng lo....
Tuyết Minh ra chợ bán giò, bán được khúc nhỏ khúc to mang về mỉm cười khe khẽ: Còn lâu mới ế, Bà để bà chơi chứ bà không ăn.
TM được cho là “Đa dại”. Chỗ mát thì chả ngồi lại ra ngoài sân nắng lang thang như chó dại. Sức khoẻ thì chả lo theo em Dự án, quên vợ quên con quên cả bạn bè có khác nào thằng khờ thằng lập dị.
Hồng Hải chẳng cần đếch gì chính trường quan nghị, lo cho con mòn mỏi héo gầy.
Thành Long dù chẳng cần đi dật dật nhưng có chất giọng người máy cũng làm bạn bè nể mặt (15).
Thằng Xuân Thành đang làm chủ lò gạch, bán đắt như tôm tươi, nửa đêm chết mà vẫn cười, chắc là đang nghĩ sáng mai gạch lên giá. 
Thằng Lợi chắc có hồ lô to quá, thu phục được dăm bà, chắc sợ không đủ năng lực nên đành chết quay chết quắt.
Cái Đào Liên sao tự nhiên lại lên ngồi trên đường sắt, chắc là ngủ mơ tưởng tàu hoả là con kiến, khi bị tàu nghiến chưa kịp hiểu là mình ngu thì xác đã phanh thây trên ngàn ngọn cỏ, chỉ tiếc là không được bọc trong da ngựa cho xứng anh hùng. 
Cái Diệp thận hư sao không sang tàu thay nội tạng để sống lâu chút nữa. Nghĩ thấy thương nên chả giận khi còn sống nó hay thò tay cấu véo. Cũng may mà nó véo trên cao, không thì tao và thằng Phúc khó bề lấy vợ.
Thằng Trung Thành có chiều cao quá cỡ, khi lao động trong núi rừng Ngọc thanh, đau bụng chui vào bụi thò đít ra ngoài cả khoai cả sắn bị bạn đi qua lấy đá chọi sưng khu. 
Thằng Thực, thằng Hậu, thằng Thắm cũng cưỡi mây về trời chả biết khôn hay dại bỏ lại một bầy nơi trần gian chả biết dại hay khôn.
Còn đứa nào thiếu tên
Nhắc cho ta biết,
Còn đứa nào chưa đúng tật
Nói cho ta hay
Cùng ghi vào đây và gửi lên Blog,
Ai muốn hiểu 10 C thì vào đây mà đọc.
Một 10 C còn nhiều tật giữa cõi đời
Một nơi về có tình con người.
Cũng đôi khi chảnh choẹ
Nhưng chúng là bạn.

Ghi chú:
1. Được ca tụng
2. Bị chê bai
3. Theo Thần thoại HyLạp, Nàng tiên cá có sắc đẹp và giọng hát đắm say những con thuyền trên biển.
4. Có 1 câu chuyện kể rằng nhà vua làm thí nghiệm, giam 10 cô gái và 1 chàng trai trên 1 hòn đảo còn hòn đảo khác giam 10 chàng trai và 1 cô gái, tất cả đều khoẻ mạnh. 1 năm sau nhà vua chèo thuyền ra thăm đảo và thấy đảo có 10 chàng trai và 1 cô gái, cỏ cây xanh tốt, mội việc ngăn nắp tiếng hát véo von, người người vui vẻ. Tới đảo có 10 cô gái và 1 chàng trai thì cây cỏ úa tàn không ai chăm sóc, đảo thật hoang tàn tìm mãi mới thấy 1 bầy 10 cô gái đang léo nhéo cầm sào chọc lên cây và doạ: Có xuống không thì bảo? hôm nay tới lượt tôi không trốn được đâu. Nhìn trên cây có 1 con khỉ gầy đét ôm chặt ngọn cây, mắt nhìn sợ hãi hướng vào bờ. Hoá ra con khỉ gầy đét là chàng trai trẻ năm xưa đang ước mơ được vào bờ thoát cảnh gian nguy.
5. Đức chở Hoà đi dự tiệc và câu chuyện là sự thật
6. Đồng Minh da hơi đen.
7. Có thông tin cho rằng:Sacombankvà EXimbank sau sáp nhập có tên là SEX bank còn tên của 3 ngân hàng:VIetinbank, AGRibank vàAcb sau sáp nhập là: VIAGRA bank.
8. Cướp biển - Thuyền trưởng Flint huyền thoại đã giấu 1 kho báu đầy vàng bạc và kim cương trên 1 hòn đảo bí mật giữa biển khơi gây ra những làn sóng đi tìm cho đến tận bây giờ. Cướp biển Silver Skull khét tiếng chột mắt, chân gỗ là người ráo riết đi tìm kho báu. 10 C đi tìm Kim Cươngthật khó.
9. Cháu Bắc thấy bà giống phù thuỷ.
10. Bộ phim Kỷ Jura của Mỹ nói về 1 hòn đảo có bầy khủng long ăn thịt
11. Một anh hùng của thời Tam quốc đã từng đổi ngọc tỷ lấy binh mã để gây dựng Giang đông. Bình thì cai quản hàng ngàn ngôi mộ.
12. Con nục con măng trong bài hát Xa khơi ( Nguyễn Tài Tuệ ) mà cũng đòi ăn.
13. Phúc cãi: Tai nghe tốt nhưng mọi người không hiểu: Tai của Phúc còn nghe tốt hay cái máy trợ thính (tai nghe) còn tốt.
14. Theo thần thoại hylap thì người chết về với âm phủ phải đi qua dòng sông Styx đen ngòm và bên kia bờ sông là lũ quỷ của Diêm vương không cho ai quay trở lại. Những người trở lại từ cõi chết như Tiến Hùng thật ít ỏi và đáng quý.
15. Long sau 1 tai nạn liên quan tới thanh quản nên giọng nói khè khè như giọng người máy

HN Ngày 26/7/2016


LUNG LINH



( Tặng Ngũ Long công chúa)

Em vẫn đi 1 mình
Trên con đường xuôi ngược
Cỏ dưới chân em bước
Mây che đầu bóng râm


Mùi hoa nhài thơm thơm,
Gió tràn ngang bờ áo.
Tháng 3 vừa hoa gạo,
Tiếng chim hót giao mùa.