Thứ Sáu, 9 tháng 12, 2016

DẬY ĐI MẸ


(Viết trong những ngày chăm sóc mẹ trong bệnh viện)

Những ngày qua quây quần bên mẹ,
Mấy anh em lặng lẽ dõi nhìn.
Những con số cứ thay đổi trên màn hình,
Để lòng con giật mình lo sợ.

Nhìn mẹ nhọc nhằn trong từng hơi thở,
Mà nỗi đau dâng nghẹn trong lòng.
Nước mắt lăn rơi và niềm hy vọng,
Có một phép màu cho mẹ khoẻ như xưa.

Dậy đi mẹ, ngoài trời đổ cơn mưa,
Đàn gà con nép bên hè run rẩy.
Chúng cũng mong mẹ trở về đây,
Để hơi ấm tràn về chỗ vắng.

Bao ngày rồi mẹ nằm im lặng,
Con mới hiểu sự sống thật mong manh.
Như trái chín lắt lẻo đầu cành,
Phút rơi rụng rồi một ngày sẽ tới.

Dậy đi mẹ, bà con ngồi bên đợi,
Nắm chặt tay xa xót phận con người.
Về bên mẹ có người đồng đội,
Nải chuối vườn nhà vượt chặng đường xa.

Bạn bè con cũng đến thăm bà,
Những nghĩa cử làm sao con trả được.
Dậy đi mẹ để cho điều mong ước,
Được một hôm lại dìu mẹ bên thềm.

Thấy nặng lòng nhìn những đứa em,
Bao đêm thức canh từng hơi thở.
Phút chập chờn gọi mẹ trong mơ,
Lúc thao thức nỗi niềm tê tái.

Vợ con nói mỗi khi tỉnh lại,
Mẹ tìm anh xao xác cả trần nhà.
Nhìn thấy con ánh mắt mẹ xót xa,
Rồi lắc đầu rơi dòng nước mắt.

Con vẫn mong phép màu là có thật,
Chẳng lẽ nào mẹ lại bỏ đi đâu.
Khi bên mẹ là tình thương con cháu,
Là tận tình các bác sỹ từng đêm.

Cuộc đời mẹ cơ cực đã thành quen,
Một nách 3 con chờ Ba qua lửa đạn.
Cả chục năm trời gặp chồng vài ba bận,
Để bây giờ lại chờ đến bên Ba.

Lời nguyện cầu trong tình thương bay xa,
Tiếng sư thầy da diết nỗi lòng.
Làm được gì để được thêm sự sống,
Dù nhỏ nhoi thôi con cũng sẽ làm.

Hãy cùng con vượt nỗi gian nan,
Biết là khó con vẫn ngồi bên đợi.
Dậy đi mẹ, mẹ có nghe con gọi,
Tiếng mẹ ơi tha thiết giữa đêm dài.

Huế 26/11/2016


(Giọng ngâm NSUT Thu Hằng)





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét