Thứ Sáu, 9 tháng 12, 2016

ĐƯA MẸ VỀ MIỀN YÊN NGHỈ

( Viết bên linh cữu mẹ)

Con đưa mẹ về với miền yên nghỉ,
Về ngọn đồi nằm phía giải Trường sơn,
Nơi từ đó ngày xưa Ba ra trận,
Suốt một đời mẹ chỉ biết ngóng trông.

Con đưa mẹ đi, bao thương tiếc trong lòng,
Của cháu con, của những người đồng đội.
Bạn bè con cũng từ xa lặn lội,
Về nơi đây thắp một nén nhang.

Mấy hôm nay Bà con, xóm làng,
Dậy từ sớm đến ngồi đây bên mẹ.
Tiếng nghẹn lòng, tiếng thở dài khe khẽ,
Phút cuối cùng tiễn mẹ đi xa.

Con đưa mẹ đi vắng cả hiên nhà,
Nơi những chiều mẹ vẫn ngồi,vẫn đợi.
Tháng năm dài nhớ thương mong mỏi
Giờ con về mẹ lại ra đi.

Từ ngày mai trên con đường vạn lý,
Con sẽ không còn mẹ ở trên đời.
Chẳng còn được gọi tiếng mẹ ơi,
Không ngồi bên cầm bàn tay héo.

Những ngày qua mưa tuôn, lạnh lẽo,
Nhìn bao người lặn lội về thăm.
Thấy nặng lòng với điều mẹ dặn,
Khi hoạn nạn mới hiểu nghĩa yêu thương.

Con đưa mẹ đi qua những đoạn đường,
Nơi ngày trước mẹ vẫn thường ra chợ.
Lựa từng bó rau, vài con cá nhỏ,
Bát canh chua dịu mát cả trưa hè.

Con đứng lặng nhìn sâu trong mắt mẹ,
Ánh mắt yêu thương theo con suốt đường đời.
Mái tóc mẹ nhuộm màu sương khói,
Để lòng con thương mẹ chẳng bến bờ.

Con chó nhà mình mấy hôm rồi ngẩn ngơ,
Nó bỏ ăn vào nằm trong phòng mẹ.
Mấy đứa cháu vỗ đầu nhè nhẹ,
Thắt chiếc khăn tang mắt nó xa mờ.

Con đưa mẹ về nơi Ba đợi chờ,
Nơi cát bụi hồi sinh miền đất mới.
Vợ con nói đó là miền chờ đợi,
Mà lòng con khắc khoải mãi khôn nguôi.

Rót cho mẹ ly trà lần cuối,
Nước mắt lăn rơi ướt cánh tay trần.
Soạn lại bát cơm cho mẹ 1 lần
Để chút nữa thôi là ngàn trùng xa cách

Con đưa mẹ đi, cơn mưa chợt tạnh,
Có lẽ đất trời cùng một nỗi yêu thương
Ngọn gió chiều theo suốt con đường,
Cây cỏ bên đồi cùng đón mẹ về đây.

Con ngước nhìn về phía trời mây,
Như muốn tìm những tháng ngày bên mẹ.
Tìm một bàn tay vỗ về khe khẽ
Tìm một trận đòn nước mắt mẹ rơi.

Con đi qua bao chặng đường đời
Cay đắng, ngọt bùi đều mong về bên mẹ.
Dẫu bầu trời cao rộng là thế,
Cũng chẳng bằng lòng mẹ mẹ ơi.

Rồi ngày mai mẹ chẳng còn trên đời,
Dù con biết điều này rồi sẽ đến.
Mà trong con vẫn trào dâng đau nghẹn,
Mẹ đi thật rồi, con gọi Mẹ ơi.

Huế 05/12/2016
(Tiễn mẹ đi 14h ngày 05/12/16)

(Giọng ngâm NSUT Phong Thuỷ)







Lê Anh Dũng









DẬY ĐI MẸ


(Viết trong những ngày chăm sóc mẹ trong bệnh viện)

Những ngày qua quây quần bên mẹ,
Mấy anh em lặng lẽ dõi nhìn.
Những con số cứ thay đổi trên màn hình,
Để lòng con giật mình lo sợ.

Nhìn mẹ nhọc nhằn trong từng hơi thở,
Mà nỗi đau dâng nghẹn trong lòng.
Nước mắt lăn rơi và niềm hy vọng,
Có một phép màu cho mẹ khoẻ như xưa.

Dậy đi mẹ, ngoài trời đổ cơn mưa,
Đàn gà con nép bên hè run rẩy.
Chúng cũng mong mẹ trở về đây,
Để hơi ấm tràn về chỗ vắng.

Bao ngày rồi mẹ nằm im lặng,
Con mới hiểu sự sống thật mong manh.
Như trái chín lắt lẻo đầu cành,
Phút rơi rụng rồi một ngày sẽ tới.

Dậy đi mẹ, bà con ngồi bên đợi,
Nắm chặt tay xa xót phận con người.
Về bên mẹ có người đồng đội,
Nải chuối vườn nhà vượt chặng đường xa.

Bạn bè con cũng đến thăm bà,
Những nghĩa cử làm sao con trả được.
Dậy đi mẹ để cho điều mong ước,
Được một hôm lại dìu mẹ bên thềm.

Thấy nặng lòng nhìn những đứa em,
Bao đêm thức canh từng hơi thở.
Phút chập chờn gọi mẹ trong mơ,
Lúc thao thức nỗi niềm tê tái.

Vợ con nói mỗi khi tỉnh lại,
Mẹ tìm anh xao xác cả trần nhà.
Nhìn thấy con ánh mắt mẹ xót xa,
Rồi lắc đầu rơi dòng nước mắt.

Con vẫn mong phép màu là có thật,
Chẳng lẽ nào mẹ lại bỏ đi đâu.
Khi bên mẹ là tình thương con cháu,
Là tận tình các bác sỹ từng đêm.

Cuộc đời mẹ cơ cực đã thành quen,
Một nách 3 con chờ Ba qua lửa đạn.
Cả chục năm trời gặp chồng vài ba bận,
Để bây giờ lại chờ đến bên Ba.

Lời nguyện cầu trong tình thương bay xa,
Tiếng sư thầy da diết nỗi lòng.
Làm được gì để được thêm sự sống,
Dù nhỏ nhoi thôi con cũng sẽ làm.

Hãy cùng con vượt nỗi gian nan,
Biết là khó con vẫn ngồi bên đợi.
Dậy đi mẹ, mẹ có nghe con gọi,
Tiếng mẹ ơi tha thiết giữa đêm dài.

Huế 26/11/2016


(Giọng ngâm NSUT Thu Hằng)