Chủ Nhật, 4 tháng 6, 2017

NẮNG TẮT RỒI



Nắng tắt rồi,
Cả lớp vẫn ngồi bên bạn.
Tiếc là con đường chẳng thể dài vô tận,
Để chúng mình mãi ở bên nhau.

Mất mát nào cũng là nỗi đau,
Sao xa bạn lại nghẹn ngào đến thế.
Một cuộc đời nhượng nhìn thành lặng lẽ,
Để 10 C thương bạn thật nhiều.

Trong đau đớn, dù hơi thở đã yếu,
Vẫn mong sao con lợn lớn nhanh.
Để mời bạn bữa cơm chân thành,
Sự bình dị làm rơi dòng nước mắt.

Phía chân trời là hư vô hay có thật,
Cũng là nơi xa lánh kiếp con người.
Thắp nén hương thơm đưa mây khói về trời.
Để tình nghĩa trên đời còn ở lại…

( Bài thơ được đọc bên linh cữu bạn Nguyễn Thị Loan ngày 4/6/2017)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét